Một lẵng hoa tươi thay cho ngàn lời cảm ơn tôi muốn nói. Cảm ơn Trường Trung cấp Giao thông vận tải Hà Nội nơi đã thắp sáng ngọn lửa ước mơ trong tôi, cho tôi có ngày trở về xây dựng quê hương!
Tôi quay mặt vào trong giấu những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Tiếng mẹ ho làm lòng tôi đau thắt. Tôi lẳng lặng gấp tờ giấy báo đỗ đại học bỏ gọn vào trong quyển nhật ký còn đang viết dở…
Tôi ở với ba người bạn cùng quê. Giống như cuộc sống của bao người công nhân, tôi lao vào làm và chắt chiu từng đồng tiền kiếm được. Cứ mỗi tháng nhận lương xong là tôi ra bắt xe về quê. Tiếng mẹ ho cùng những tiếng thở dài đã kéo tôi về sau những ngày lặn lội kiếm sống. Trong đêm, tôi thì thầm kể cho mẹ nghe bao điều: từ chuyện rau đắt hơn ở quê mà không an toàn vệ sinh đến chuyện có thêm người bạn mới vào công ty…Tôi cứ hồn nhiên kể như đứa trẻ mới lớn gặp chuyện lạ. Nhưng tôi đâu hay trong đôi mắt mẹ,những giọt lệ đang trực sẵn trào dâng. Hằng đêm, mẹ vẫn âm thầm khóc lặng lẽ như thế.
Tuổi thơ không như đám bạn cùng trang lứa, tôi phải theo mẹ cùng những gánh hàng rong kiếm tiền mưu sinh sau những buổi học. Vậy mà, lúc nào tôi cũng đứng đầu lớp. Tôi ước mơ một ngày sẽ được đứng trên bục giảng đem hết nhiệt huyết của mình để truyền đạt cho đàn em thơ. Ước mơ thật nhỏ bé, song đã bị chôn vùi trong trái tim đầy khát khao…
Buổi chiều tan ca, tôi không về nhà ngay như mọi lần mà đạp xe lòng vòng quanh phố. Mưa xuân bay bay, làm tôi nhớ nhà da diết. Tôi dừng xe trước cổng văn phòng tuyển sinh: “Liên tục tuyển sinh Trung cấp, Cao đẳng, Đại học- Đào tạo đáp ứng nhu cầu doanh nghiệp”. Sau những lời giải thích của cán bộ tuyển sinh, tôi đã hiểu ra rằng: tương lai đang mở ra trước mắt...
Ngày đầu tới trường, tôi rụt rè xin cô cho vào lớp, lạ lẫm và bỡ ngỡ như ngày nào. Tìm cho mình một chỗ ngồi ngay cạnh bàn giáo viên, tôi say sưa nghe tiếng cô giảng bài. Đặt bút viết tay tôi thấy run run. Trở lại mái trường, tôi tự hứa với lòng mình sẽ xây lại ước mơ. Niềm vui đến lớp đã lấp đi những mệt mỏi sau những giờ làm việc tại công ty...
Thời gian trôi đi, thấm thoát hai năm học đã hết. Ngày ra trường, tôi nhận được tấm bằng loại giỏi. Hai năm, thời gian tưởng chừng như ngắn ngủi ấy là cả một quãng đường gian nan, đầy khó khăn và thử thách đối với tôi. Đó là thời gian của những bữa cơm chiều vội vã, là những buổi tan ca hấp tấp đạp xe dưới mưa, là những đêm khuya miệt mài ôn thi, là những ngày lương tính tiền học phí, tiền thuốc cho mẹ…
Năm sau tôi tiếp tục chặng đường chinh phục ước mơ. Tôi trở thành sinh viên Đại học sau kỳ thi tuyển sinh liên thông. Tôi vẫn tiếp tục làm việc trong Khu công nghiệp. Tiền lương tăng lên nhưng không vì thế mà cuộc sống bớt khó khăn. Học phí và các khoản chi tiêu nhiều hơn nên tôi phải cố gắng làm thêm giờ. Một điều khó cho những ai như tôi đó là chủ doanh nghiệp không muốn cho công nhân đi học. Tôi phải gồng mình lên làm tốt công việc, tránh những sai sót và sẵn sàng làm thêm 01-03 tiếng mỗi ngày để không bị soi xét. Tuy nhiên, gian nan không làm tôi chùn bước bởi ngọn lửa mơ ước tưởng chừng đã tắt thì giờ đây đang bừng cháy trong tôi. Hai ngày nghỉ cuối tuần tôi lại đến trường, cố giấu đi vất vả, mệt mỏi sau những ngày làm việc và nỗi nhớ mẹ tràn ngập trong tim. Hiểu hơn về các anh, chị trong lớp tôi càng thấy quyết định của mình là đúng. Trong lớp có anh ngoài năm mươi làm Phó chủ tịch, Trưởng công an xã, hai con đã học đại học xong đi làm nhưng vẫn quyết tâm học để “làm gương cho các con phải học cao học”. Có chị làm ở Hội phụ nữ huyện, hơn 40 tuổi mà mỗi tuần vẫn đi mấy chục cây số đến lớp…
Nhận bằng tốt nghiệp loại khá tôi may mắn trúng tuyển kỳ thi công chức của huyện. Sau những bỡ ngỡ ban đầu, tôi nhanh chóng hòa nhập vào công việc. Tấm bằng Trung cấp Hành chính- Văn phòng và Đại học Luật đã giúp tôi rất nhiều trong công việc chuyên môn. Tôi được lãnh đạo quan tâm bồi dưỡng và cất nhắc lên vị trí mới. Cuộc sống của tôi giờ đây đã có nhiều đổi thay. Đôi lúc tôi không khỏi bồi hồi nhớ lại 06 năm làm việc tại Khu công nghiệp, nơi mà tôi đã đổ biết bao mồ hôi và nước mắt. Nhưng cũng chính tại đây tôi đã có cơ hội đổi đời. Trải nghiệm của những năm tháng đó là bài học vô cùng quý giá để thỉnh thoảng tôi đến nói chuyện với các em học sinh trong trường Trung học phổ thông của huyện…
Công việc khá bận rộn nhưng tôi tự hứa nhất định xuân này sẽ về Thành phố, đến Trường thăm thầy cô. Một lẵng hoa tươi thay cho ngàn lời cảm ơn tôi muốn nói. Cảm ơn Trường Trung cấp Giao thông vận tải Hà Nội nơi đã thắp sáng ngọn lửa ước mơ trong tôi, cho tôi có ngày trở về xây dựng quê hương!
Vũ Điệu Hương